Uông Tuấn Nghị hôn mê tỉnh lại, phát hiện Ôn Văn đang ngồi ở trước mặt mình vuốt ve một cây gậy xương kỳ quái, cả người tỏa ra hơi thở yêu dị lạ lùng.
Thấy hắn có chút khẩn trương, Ôn Văn đưa một ly trà qua nói: "Đừng khẩn trương, trước tiên nói chuyện ông muốn nói với tôi một lần đi, lần này sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn."
Uông Tuấn Nghị nhớ tới mục đích của mình, liền nói với Ôn Văn: "Lần này tôi tới chủ yếu là vì chuyện của con tôi, nó..."
"Đầu tiên hãy nói về chuyện của cha tôi." Ôn Văn lộ ra vẻ mặt bình thản đưa ra yêu cầu.
Uông Tuấn Nghị há to miệng, nhớ tới sự quỷ dị trước đó của Ôn Văn, chỉ đành làm theo lời đối phương.
"Tôi và cha cậu quen biết từ mười lăm năm trước, khi đó anh ta là một thám tử rất xuất sắc, tuy có hơi khác người một chút nên không được các thám tử khác công nhận nhưng năng lực của anh ta là không thể nghi ngờ."
Ôn Văn gật đầu, cách nói này phù hợp với ấn tượng của cha Ôn Duệ của anh.
"Năm đó bọn tôi cùng xử lý một vụ án, từ vụ án đó tôi biết được cha cậu có khả năng xử lý một vài vụ án đặc biệt."
Ôn Văn nhướng mày, án đặc biệt là chỉ cái gì?
Đối với thám tử mà nói, án đặc biệt có rất nhiều cách nói, nhưng đối với Ôn Văn, án đặc biệt chính là chỉ sự kiện siêu nhiên!
Uông Tuấn Nghị nói tiếp: "Sau đó bọn tôi lại gặp nhau thêm vài lần, tôi cũng tận mắt nhìn thấy năng lực đặc biệt của anh ta, khi đó anh ta nói với tôi, nếu như tôi gặp vụ án không giải quyết được thì có thể tìm anh ta nhờ giúp đỡ."
"Vì thế sau khi con tôi gặp chuyện không may, tôi liền nghĩ ngay tới cha cậu, thế nhưng không ngờ lại nhận được tin tức anh ta tử vong."
Ôn Văn trầm tư một hồi, hỏi: "Vậy trước đó ông nói, cha tôi có khả năng không chết là sao?"
Uông Tuấn Nghị cười khổ một tiếng: "Sau khi biết cha cậu chết, tôi thật sự không dám tin, bởi vì anh ta là hi vọng duy nhất của tôi, tôi cảm thấy người như cha cậu không thể nào chết dễ dàng như vậy, vì thế tôi đã điều tra một phen, kết quả phát hiện ngôi mộ của cha cậu trống rỗng."
"Ông... đào mộ luôn à?"
Cây gậy trong tay Ôn Văn vặn vẹo mất tự nhiên làm Uông Tuấn Nghị theo bản năng cảm thấy bất an, nhưng lại không biết vấn đề xuất hiện ở đâu.
Nếu là Ôn Văn trước khi chế tạo cây gậy này thì hiện giờ có lẽ đang sợ sẽ không khống chế nổi mà làm Uông Tuấn Nghị phát điên.
Bị cảm giác khẩn trương hối thúc, Uông Tuấn Nghị vội vàng giải thích: "Cậu hiểu nhầm, bọn tôi là bạn, tôi làm sao đi đào mộ được chứ, tôi đã tới nhà tang lễ điều tra, biết là trước đó xác của cha cậu không được đưa tới nhà tang lễ, lúc chôn cất chỉ là một cái quan tài rỗng mà thôi..."
"Không có khả năng, trước đây tôi quả thực đã thấy..."
Ôn Văn ngừng lại giữa chừng, lúc ban đầu quả thực nhìn thấy xác, nhưng thế thì sao chứ?
Cái xác đó bị nổ tan tành, căn bản không thể nào nhận diện được chính xác...
Hơn nữa cho dù có thể nhận ra là cha thì cũng không thể chứng minh được gì cả, phải biết rằng nếu là Ôn Văn thì anh cũng có thể tạo ra một cái xác giả!
"Sau khi phát hiện chuyện này, tôi lại tới hiện trường tai nạn điều tra một phen, nơi đó không hề có bất cứ dấu vết sự cố nào lưu lại, căn bản không có tai nạn xe cộ xảy ra!"
"Vì thế tôi cảm thấy cha cậu có lẽ không chết, có lẽ vì muốn tránh né kẻ thù, có lẽ muốn làm gì đó nên mới giả chết như vậy."
"Đó cũng là vì sao tôi lại dùng ống nhòm quan sát nhà cậu, tôi sợ đụng phải kẻ thù của nhà cậu, tôi chỉ hi vọng có một ngày cha cậu trở về, cứu con tôi."
Nghe Uông Tuấn Nghị nói xong, tâm tình của Ôn Văn qua thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, anh có suy nghĩ muốn vọt tới nghĩa trang, đào mộ cha mình lên.
Hiện giờ nghĩ lại thì cái chết của cha quả thực đầy điểm đáng ngờ, trước đây khi xử lý hậu sự thì những người được gọi là bạn của cha chỉ xuất hiện một lần, sau đó không thể nào liên lạc.
Xác của cha, Ôn Văn cũng chỉ thấy một lần, thậm chí còn không nhìn rõ gương mặt.
Hơn nữa sau khi trở thành thám tử, Ôn Văn phát hiện Ôn Duệ cũng không nằm trong danh sách đăng ký thám tử, cho dù chết thì thân phận của cha trong những năm qua không thể nào bị gạch bỏ như vậy.
Cẩn thận ngẫm lại thì tất cả đều rất đáng ngờ, Ôn Văn đột nhiên phát hiện hình như mình không hề biết về cha mình.
Anh trầm mặc hồi lâu sau đó mới nói với Uông Tuấn Nghị: "Hiện giờ, ông có thể nói chuyện con ông rồi."
"Cậu cũng không biết cha mình ở đâu, tôi sẽ không nói, chuyện đó chỉ có cha cậu có thể giải quyết thôi." Uông Tuấn Nghị lắc đầu từ chối.
Ôn Văn nhướng mày, lại càng hứng thú với chuyện này hơn: "Tôi cũng là thám tử, có chuyện gì mà chỉ có hắn có thể mà tôi lại không thể chứ?"
Uông Tuấn Nghị thở dài nói: "Chuyện của con tôi không phải vụ án bình thường, tôi đã tìm tới rất nhiều người nhưng không ai có thể giải quyết giúp tôi, bọn họ còn cho rằng tôi đã điên rồi."
"Nếu không phải vụ án bình thường thì tôi lại càng muốn nghe một chút, ông yên tâm, cái gì cha có thể làm thì tôi cũng có thể!"
Tính chất của vụ án này quyết định Ôn Duệ rốt cuộc đặc biệt ở đâu, vì muốn hiểu được Ôn Duệ, Ôn Văn quyết định quản chuyện này.
Nghe thấy câu này, trong mắt Uông Tuấn Nghị phừng lên hi vọng, sau khi uống ngụm trà thì bắt đầu kể: "Chuyện xảy ra vào ba năm trước, con tôi là Uông Tử Hiên nhận được một tin nhắn kỳ lạ, ba ngày sau thì nó hôn mê bất tỉnh!"
"Hôn mê kéo dài suốt mười ngày, đợi đến khi nó tỉnh lại thì tôi đã không nhận ra nó."
"Lúc có người ngoài ở thì Tử Hiên chính là một đứa bé ngoan, không có ai cho rằng nó không bình thường cả, nhưng khi ở một mình thì đứa bé này quả thực rất đáng sợ!"
"Nó thích ăn thịt sống, sâu bọ và những thứ nặng mùi, ở trong phòng của nó vẫn luôn phát hiện những ổ sâu lớn, có đôi khi nó sẽ nói ra những lời nói không rõ ý nghĩa, có đôi khi mắt sẽ trở thành đen kịt..."
Miêu tả một hồi, Uông Tuấn Nghị nhìn vẻ mặt Ôn Văn, cười khổ nói: "Có rất nhiều người nghe chuyện của tôi nhưng bình tĩnh giống như cậu thì không được mấy người, hiện giờ tôi thật sự có chút tin tưởng cậu giống cha mình."
Sau đó Uông Tuấn Nghị lấy ra một trang giấy đưa cho Ôn Văn, trên giấy là nội dung bức thư.
Cầm tờ giấy đó lên, Ôn Văn khẽ thì thầm: "Chúc mừng bạn đã nhận được tin nhắn may mắn này, đây là lời phúc phúc của bằng hữu dành cho bạn..."
Tổng thể thì tin nhắn là là tin nhắn giả mạo được ngụy trang thành tin nhắn chúc phúc, gửi tin nhắn đi sẽ nhận được hạnh phúc, không gửi sẽ gặp xui xẻo.
Từ mấy năm trước thì loại tin nhắn này đã không còn phổ biến nữa, mà người nhận được tin nhắn này cũng không có ai gặp xui xẻo, vì thế nếu nói tin nhắn này là nguyên nhân thì khó tránh có chút gượng ép.
"Ông có nghĩ rằng đây chỉ là trùng hợp thôi không, chỉ là khi đó con ông vừa vặn xảy ra chuyện chứ không phải vì tin nhắn này..."
Uông Tuấn Nghị khổ sở lắc đầu nói: "Mới đầu tôi cũng nghĩ như vậy, căn bản không cảm thấy tin nhắn này có vấn đề, nhưng ngày thứ hai sau khi con tôi té xỉu thì điện thoại đã tự mình gửi tin nhắn này tới cho người khác!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo